- Đăng Bởi: Dâm Cô Nương
- Lượt Xem: 2341 Lượt
nó bốn tuổi, một nụ hôn từ trước đến giờ nó chưa lần nào nghĩ tới ; hơi men trong cơ thể hai chị em lúc bấy giờ đã dần dần hạ xuống nhưng chưa tắt hẳn vì đã chuyển hóa thành một động lực mạnh mẽ để kích thích cho men tình càng lúc càng tăng dần lên trong cõi lòng cũng như lan tỏa ra khắp châu thân hai đứa. Cảm giác tội lỗi. loạn luân, lén lút, vụng trộm vẫn manh nha tồn tại trong tiềm thức chúng không những không làm chúng ý thức được chuyện nên hay không nên mà trái lại còn thúc giục, đưa đẩy cà hai chị em hôn nhau mỗi lúc thêm nồng nàn, say sưa, đắm đuối, ngất ngây (khi Hùng kể tới đây thì cũng đủ làm cho Lợi máu nóng dồn lên cả mặt còn hơn cả là lúc được mục kích chứng kiến). Cả chị lẫn em tuy không hẹn cùng nhau nhưng đều cảm nhận được rằng nụ hôn đầu đời của hai đứa sao mà khoan khoái, thú vị, tuyệt vời lên đến tận đỉnh điểm của cõi tình xác thịt nhục dục hoàn toàn không bút mực nào có thể vẽ nên được, không ngôn từ nào có thể diễn tả cho nổi. Phải nói trong chuyện lỗi lầm, ngang trái này của hai chị em thì dì Phương là người có lỗi nhiều nhất, dì năm nay đã bốn mươi mốt tuổi rồi nhưng chứng nào tật nấy, máu đỏ đen trong người dì không lúc nào ngừng chuyển động trong huyết quản dì cho nên từ hai năm trời nay, hầu như lúc nào dì cũng bỏ mặc hai đứa cháu ruột của dì ở nhà muốn làm chi thì làm dẫn đến sự im vắng, tĩnh mịch tối đen của căn nhà đêm nay đã làm nảy sinh ra một cuộc tình loạn luân, oan nghiệt ngút tận mây xanh đất chẳng dung, trời không tha. Giả sử như buối tối ngày hôm nay dì có mặt ngủ ở nhà thì dẫu cho có ăn gan hùm mật gấu đi chăng nữa thì chị Hậu cũng như Hùng chẳng hề có đứa nào dám lên tiếng hó hé đùa giỡn với nhau chứ đừng nói chi là làm chuyện yêu đương, ân ái chẳng khác chi vợ chồng se tơ kết tóc này! Đêm nay, chắc chắn một trăm phần trăm là hai ông bà Nguyệt lão mặc dù không nhận được chỉ thị của ông trời nhưng lại đã vô tình xếp nhầm đặt lộn hai chị em vào cuộc tình duyên với nhau rồi thì phải? Vì thế trên thế gian này mới đâm chồi nảy lộc thêm một cuộc tình bất hủ có một không hai tuy ngập tràn xấu xa nhưng thật tuyệt vời, nên thơ hóa mộng ; hai đứa trao tặng cho nhau nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời càng lúc càng mãi miết kéo dài, kéo dài tưởng chừng như chẳng bao giờ đến hồi kết thúc và trong nỗi niềm đê mê, ngây ngất chẳng biết tự lúc nào mà Hùng đã âu yếm dìu đỡ chị Hậu ngã người nằm xuống tấm nệm ấm êm trãi trên giường ngủ đến nỗi cả hai đều cùng không hay chẳng biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo. Đến khi nhận ra thì đã muộn, thấy không thể nào thay đổi, xoay chuyển được tình thế nữa vậy là chị thôi đành nhắm mắt đưa chân cùng với em trai cứ thế mà tiếp tục hôn môi nút lưỡi nhau thành tiếng chùn chụt khe khẽ vẵng lên giữa đêm hôm khuya khoắt nghe đến rợn cả người. Gian nhà tuyệt nhiên không hề có một thanh âm nào cả ngoại trừ tiếng côn trùng, giun dế rỉ rả ở bên ngoải vẳng vào, tiếng chặc lưỡi tiếc nuối của vài chú thạch sùng đang đùa giỡn bò tới trườn lui trên những cây kèo nơi trần nhà ; nơi chiếc bàn thờ khói nhang nghi ngút, chắc hẳn linh hồn hai đấng sinh thành của hai chị em từ trần lúc chị Hậu mới có mười bốn, mười lăm tuổi đang ngậm ngùi, buồn bã khi bất đắc dĩ tối nay lại phải nhìn thấy hai đứa con họ trở chứng để làm chuyện “không phải là của con người”. Có thể nói rằng lúc bấy giờ, chị Hậu và Hùng cả hai dường như đã quên đi hết tất cả, quên không gian và thời gian, quên bố mẹ, quên dì và quên cả tình chị em quấn quýt keo sơn gắn bó bấy lâu nay ; hai đứa chỉ còn nhớ, còn biết có mỗi một điều duy nhất hiện đang xảy ra đó là chúng đang say sưa, đắm đuối mang hạnh phúc yêu đương, ân ái để mà trao tặng cho nhau hết tất cả không còn giấu giếm, che đậy chổ nào nữa. “Sẽ ra sao ngày sau…”đấy cũng chính là một trong những đoạn lời bài hát mà Hùng vẫn hay cất cao giọng ca cho chị mình nghe từ sau lúc anh Lâm –chồng chị cất bước ra đi không một lời từ biệt, ngày mai, ngày mai nữa hay hai ba tháng hoặc hai ba năm sau thực sự hai chị em chẳng biết suy nghĩ như thế nào khi chợt chạnh lòng nhớ lại ký ức đêm tình ngọt ngào, ấm áp này. Trên chiếc giường ngủ hàng đêm của chị, chị và em trai vòng tay trong vòng tay ôm ghịt sát lấy thân thể nhau không ngớt lăn qua lộn trở lại khiến cho lớp drap trãi nơi bề mặt lúc đầu còn ngay ngắn, phẳng phiu thế nhưng càng về sau thì lại càng dúm dó, nhăn nhúm một cách thảm hại vô cùng. Con nhỏ em út lúc này ở Bà Rịa tại nhà người cậu ruột đang ngủ say sưa như chết lẽ đương nhiên nó cũng không thể nào ngờ được rằng chị Hai và anh Ba của nó ở trên rẫy nơi vùng Sông Ray khỉ ho cò gáy ngất ngây, cuồng loạn yêu nhau chẳng khác chi một cặp vợ chồng mới cưới trong đêm tân hôn động phòng hoa chúc. Còn anh Lâm-xin nhắc một chút về người chồng phụ bạc này, vốn dĩ anh dứt áo ra đi biền biệt chẳng qua anh nghe lời một số bạn bè chế giễu, dèm pha nói rằng vợ anh là phù thủy Miên lai có ngày sẽ “thư” anh có giun trong ruột, anh về Long Khánh được một tháng rồi theo người anh họ qua Lào làm công nhân nông trường cao su-café đến nay anh ta cũng chưa có vợ mới và đêm nay, anh cũng không làm sao tưởng tượng được rằng thằng em vợ mười tám tuổi tại khu rẫy anh từng nương náu đã thay thế vị trí của anh mà “làm chồng” của người vợ mà anh từng đầu ấp tay gối cũng chính là người chị ruột cùng cha cùng mẹ, cùng mang chung dòng máu trực hệ với nó. Tuy anh từng quan hệ yêu đương, ân ái với chị Hậu nhưng thầm so sánh anh với Hùng-em trai chị, chị quả thật nhận thấy anh không bằng một góc của nó về những thao tác mà nó đã thực hiện từ lúc mới bắt đầu khởi sự cuộc tình cho đến bây giờ, tuy rằng những thao tác ấy hãy còn vụng về, lúng túng, lụp cha lụp chụp nhưng lại hàm chứa một nguồn sinh lực dồi dào, trẻ trung, năng động thể hiện một tình cảm thiết tha, trìu mến. Giống như mọi ngày, Hùng ở nhà vẫn hay mặc chiếc áo mayo ba lổ màu trắng ngã sang màu cháo lòng cùng với quần đùi may bằng vải kaki của lính chế độ cũ và đêm nay cũng vậy, đôi lúc thỉnh thoảng lần tay xuống dưới hạ thể nó, chị lại chạm phải vào “một cái gì đó” cứ cương lên làm độn đũng quần đùi nó lên khiến chị không khỏi mắc cỡ, sượng sùng tuy r