- Đăng Bởi: Dâm Cô Nương
- Lượt Xem: 2315 Lượt
mà nghĩ về cái tính của em thì không mê được. Thấm thoát tôi đã làm ở trong đài được 3 tháng, bằng đấy thời gian cũng đủ để tôi bắt được cái mối thân quen với mọi người trong đây, với cơ sở và với mọi người trong phòng. Phòng tôi cũng có vẻ vui hơn, có tý hơi zai vào cái biết ngay). Chị nào chị ấy chăm chút cho nhan sắc hơn. Đến lúc này thì đâu đến nỗi tệ như những ngày đầu gặp nhau. Nếu được chọn một mốc thời điểm để làm thay đổi, và tạo ra bước ngoặt cho tôi thì có lẽ sẽ rơi vào ngày chủ nhật hôm đó. Do đặc thù công việc chúng tôi chỉ được nghỉ chủ nhật, có khi còn không được nghỉ, ngày nghỉ hiếm hoi phòng tôi rủ nhau liên hoan. Các bạn có biết rằng phóng viên là một nghề chuyên nhậu và ăn uống chứ 😡 . Tối hôm đó, mặc dù phòng tôi có đến 8 chị em mình tôi là con trai, nhưng vẫn đá hết hơn 30 chục quả rượu dừa. Tôi cũng đến phục mấy bà kia, đàn bà con gái mà uống cũng dã man. Loại rượu này cũng khá là dễ uống, uống vào thấy êm êm nhưng sau 1 lúc thì ngấm vào thôi rồi. Bước ra từ nhà hàng trong tư thế đá cho đội tuyển “Gen ta phê” nhưng chưa đến nỗi là “Liver phun” nên mọi người rủ nhau đi hát. Ở cái tỉnh bé tý này, ngoài thú vui tao nhã đi ăn nhà hàng và đi hát thì chắc chẳng còn cái j hơn nữa cả 😆 . Vào tăng 2 thì ôi thôi, có tý men vào cái các chị em tha hồ hát hò, hét, thậm chí có bà không hát nổi còn quay sang đọc rap ). Có tý men vào chị em cũng nói chuyện đong đưa hơn nói chung là chẳng kiểm soát được. Vào đây sau trận nhậu bí tỷ, một em nhìn khá ngon, nếu em ấy không mặc áo đồng phục của quán chắc mình tưởng là hàng mất ). Nhưng nếu có là thì anh cũng xin chịu vì xung quanh anh có 8 con hàng, 8 con sư tử cái cơ 😳 . Có tiếng vọng to trong mic: 2 két Ken em nhé. Tôi hoảng hồn, cái gì nữa đây, chưa đủ à. Quay sang thì ra là con bé Nga. Tôi quay sang nói: – Uống chưa đủ hả em. – Thế này đã ăn thua gì anh…. Không biết nó đi bar, đi sàn hay xuống cơ sở thế nào mà nó uống dã man con ngan thế. Gần như trong phòng các chị em chỉ còn chú tâm đến diệt mồi và hát thì tôi và Nga cứ ngồi 100%. Em nói là hôm nay đang gặp chuyện buồn, cãi nhau với bố mẹ nên muốn uống cho thoải mái. Uống rồi khóc, khóc rồi uống… tiếng nhạc và ánh sáng đã làm mọi người không nhận ra rằng em đang khóc, tất nhiên ngoài tôi. Đúng là không có cái ngu nào giống cái ngu nào, sau cái trận đấy tôi đã thề không bao giờ uống sock theo kiểu đó nữa. Đầu óc quay quay, người cứ bay bay (tôi không biết chơi ke, lắc, đá, cỏ) gì đâu đấy nhé. Tôi và em ôm nhau nằm xuống ngay tại ghế hát lúc nào không hay. Khoảng 1 tiếng sau, trong khi các bà vẫn đang hò hét thì tôi mới tỉnh dậy, 1 tiếng chưa đủ cơn say nhưng nó cũng làm tôi đỡ hơn 1 chút, đủ tỉnh táo rằng mình vừa ôm em vào lòng. Một cảm gác mềm mại, ấm áp. Tôi không phải là một kẻ lợi dụng nhé, nhưng trong hoàn cảnh như thế, Nga gục đầu vào lòng tôi thì biết làm sao được. Cả lũ giải tán trong cơn tê tê, phê phê do rượu dừa kết hợp với 2 két Haniken. Tôi là con trai nên được giao nhiệm vụ đưa Nga về, vì con bé say không biết cái gì cả. Đưa em ra xe, em ngồi đằng sau ôm chặt lấy tôi (say mà không ôm thì chắc hôm sau nằm viện răng hàm mặt là cái chắc 😈 ). Tôi bảo: Anh đưa em về nhà em nhé, mà e đọc cho a địa chỉ đi. Đúng là con gái đã say thì cũng chẳng biết gì, mà trong lúc đó thú thật tôi không biết em có biết gì hay không. Với giọng lè nhè, em bảo: Em không muốn về, a đưa em vào nhà nghỉ đi…… Trời đất ơi, choáng, không phải choáng vì say mà choáng vì em. Tôi nói thế nào em cũng không nghe và còn khẳng định: – Nếu a không đưa em đi, em tự đi… Thú thật chứ gái dâm tôi gặp nhiều rồi nhưng chỉ là lúc người ta động chạm đến tột đỉnh hoặc trong tình cảnh gạo đã nấu thành cơm. Tôi không ngờ trong miệng em lại phát ra những câu nói sấm sét như thế. Tôi cũng đang say, mà say thì ai biết gì, nhưng tôi vẫn còn kiểm soát được hành động của mình và biết làm thế nào cho đúng. Sau một hồi phân vân tôi cũng đành đưa em vào một nhà nghỉ ở gần đó. Nhưng cũng phải cách xa cơ quan và nhà em kẻo mọi người lại nghĩ linh tinh và nói không hay về em và tôi. Thực sự, em cũng khá xinh và chơi (như đã miêu tả), nhưng hoàn toàn chưa có lúc nào tôi có ý định và có ý nghĩ táo tợn thế này cả. Vừa đưa em lên phòng, đặt em xuống giường cho em nằm nghỉ cho đỡ mệt rồi tôi lặng lẽ ra về. Khi vừa đắp cho em cái chăn tôi ngắm nhìn em 1 lúc thật lâu. Em là một con người có cá tính mạnh mẽ, tôi biết điều đó nên những việc em làm cũng chỉ là bản năng bình thường. Lúc có men say thì con người ta có ai kiểm soát được bản thân đâu. Tôi lại chợt nhớ về cái lúc chúng tôi cạn hết 2 két bia hồi nãy, thú thật cho đến bây giờ tôi và em vẫn chưa lý giải được tại sao hai đứa lại ôm nhau nằm trong hoàn cảnh đó 💡 . Tôi lặng lẽ đặt bàn tay lên má em vuốt ve để cảm nhận sự gần gũi. Tôi cũng không biết sao nữa, đã có lúc tôi nghĩ không tốt về em. Mà thực sự em cũng không tốt thật, có kém gì trong suy nghĩ của tôi đâu 😈 . Cảm giác ấm áp và khó tả. Nhìn em ngủ như một thiên thần ngây thơ, trong trẻo (mặc dù em chẳng ngây thơ tý nào). Bỗng bàn tày em cầm chặt lấy tay tôi, đôi mắt mở từ từ. Lúc đấy thật sự tôi hoảng hồn. Cảm giác như 1 thằng ăn cắp bị bắt quả tang ấy. Tôi giật bàn tay trở lại. Ôi mẹ ơi, tôi cứ như người trở về từ cõi chết mất. Tôi chỉ kịp nói một câu: – Anh xin lỗi, anh cũng không có ý gì đâu. Em nhìn tôi với ánh mắt nghi ngại và nói: – Không sao mà anh – Ừ, mà thôi em nghỉ sớm đi, anh cũng đi về, muộn rồi. Tôi lại 1 lần nữa đứng ngẩn tò te như thằng đần (chắc chưa có lúc nào cái mặt lại ngu ngu như thế này) khi nghe em nói: – Ở lại với em đêm nay đi. Em ở 1 mình sợ lắm. Tôi lẳng lặng ra về với chỉ một câu nói: Anh không thể. Và tôi bỏ lại em một mình với ánh mắt buồn bã và ra về. Tôi chắc chắn sẽ có người bảo tôi là ngu (vì mời anh xơi rồi mà còn không ăn). Tuy lúc đó tinh thần không được tỉnh táo nhưng tôi vẫn ý thức được rằng, tôi và em chưa có gì cả. Tôi cũng chưa có gì gọi là đặc biệt đối với em. Tôi cũng không có ý định chiếm đoạt em trong hoàn cảnh này, vì thực sự tình cảm của tôi và em chưa đến mức. Nó chỉ dừng ở mức đồng nghiệp mà thôi. Thực sự chuyện đó chưa có gì đặc biệt cả cho đến khi tôi bư