- Đăng Ngày: 07:15 - 10/06/2015
- Đăng Bởi: Dâm Cô Nương
- Lượt Xem: 981 Lượt
Nội Dung:

Mình thuộc thế hệ 9x . Gia đình mình cũng thuộc loại khá giả với lại mình là người con duy nhất nên được chiều chuộng, ba mẹ mình thì là dân buôn bán nên thường xuyên vắng nhà, nên chuyện thiếu tình cảm yêu thương của ba mẹ là chuyện thương tình (À quên mình từ nhỏ lớn lên ở Lương Sơn, một xã nhỏ gần thành phố Nha Trang) Từ nhỏ mình đã nổi tiếng ở trường, Học thì lúc nào cũng xếp cuối lớp, Đánh nhau thì trong trường thì thằng nào cũng sợ (tại mình lúc đó quen biết nhiều đại ca bên ngoài, với lại có ông anh hàng sớm là đầu gấu nên tụi nó cũng sợ thì phải), mình thì không được gọi là đẹp trai nhất trường nhưng nhìn thì hơn cã khối thằng khác . Mình thì có cái là giao tiếp tốt , nên kì thi nào minh cũng vượt qua , có lần trong lúc thi thì con nhỏ cạnh bên cho coi bài , xong bị phát hiện mình được mời lên phòng hiệu trưởng uống trà . Trên đường xuống phòng hiệu trưởng đi ngay qua mấy lớp khác , tụi nó nhìn mình có vẽ ngưởng mộ lắm , thấy thế mình cũng ngẩn đầu đi xuống phòng còn con nhỏ kia đi theo sao mình mặt tái mét như không có 1 chút máu nhìn buồn cười thấy chết . Mình quay sang hỏi nó ( À mình tên Vũ , còn con kia tên Lý )
V: Sao thế không được khỏe à ? (hỏi thế chứ trong bụng muốn cười thấy chết)
L: Không
Nó trả lời 1 tiếng cộc lốc , thế mình hỏi tiếp
V: thế sợ à ? có gì đâu mà phải sợ
L: Ừh mình sợ lắm , nhở bị đuổi học thì sao , ba mẹ mình đánh chết , thế cậu không sợ à ?
V: sợ cái l** gì chứ , hết sức viết bản kiểm điểm với mời phụ huynh là cùng .
Xuống tới phòng mình thản nhiên bước vào ngồi xuống làm 3 chén trà 1 lúc vì đang khát còn con nhỏ kia cứ rụt rè không dám ngồi . Ngồi 1 lúc nghe ông hiệu trưởng ba la bô lô 1 lúc thì nghe tiếng trống ra chơi ổng cho về lớp , đi ra nhìn vẻ mặt con nhỏ kia khác hẳn nó không sợ nửa vì theo như mình dự đón thì chỉ viết bản kiểm điểm , nó đi thẳng về lớp còn mình thì phi thẳng ra căng tin . Cuối cùng thì cũng tổng kết mình được học sinh trung bình hên không ở lại lớp , được vào lớp 10 , nhưng đó cũng là thời điểm đen tối nhất của cuộc đời mình . Năm đó bố mình mất , trong lúc đám tang đang diễn ra, mình không ngờ là ba mình lại giàu có như vậy (vì lúc trước mình đâu có quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình) ông quen biết rất nhiều người , và được mọi người kinh trọng trong đó có cả nhửng thành phần xấu . 3 ngày sau cái chết thì luật sư củng đến . lúc đó đang buồn ngồi trong phòng thì có người gọi ra. Lúc đầu mình nghỉ là tài sản sẻ để cho mẹ hết , nhưng sự thật không như mình nghỉ . Bố mẹ đều có tài sản riêng của mình , tài sản của bố để lại 100% là của mình nhưng đến 18 tuổi thì mới được nhận mình không hiểu tại sao lại tài sản của 2 người không để chung mà lại để làm 2 . Thì ra bấy lâu nay hạnh phúc gia đình mình đả tan vở từ lâu . Ngày nào mình củng chìm đấm trong rượu . dần dần mình trở nên cộc cằn, lạnh lùng chẳng biết quan tâm đến ai . Suốt thời gian học phổ thông chắc mình chẳng được gì . Đến ngày chuẩn bị vào học thì cậu mình (em của mẹ mình) về . mình vui lắm vì lâu rồi cậu mới về thăm mình . cậu chơi được vài hôm thì cậu củng về Sg làm việc trước lúc cậu đi có nói với mình câu này ” nhiêu thời gian đó đã quá đủ cho cái chết của ba cháu , hãy dẹp qua 1 bên nhửng nổi buồn và hãy đi thực hiện những giấc mơ hoài bảo của mình , hãy tiềm kiếm thứ mình cần cho cuộc sống này ” nghe những cầu đó xong mình rơi nước mắt . mình tự nhủ là đã quá đủ hay cố lên và bước đi . đầu năm khai giảng củng đến . mình đi muộn vào lớp đã thấy cô giáo chủ nhiệm nhìn cũng dể thương và khá trẻ . mình thưa cô bước vào lớp mà trong đầu nghĩ ” thôi bỏ mẹ mới đầu năm mà đã tạo ấn tượng không tốt rồi ” . Ngồi 1 lúc tĩnh tâm lại là mình đang là trung tâm chú ý của mọi người kể cả cô giáo . mình nhìn lại với vẻ mặt ngu xi không biết là có chuyện gì . Cô giáo đi xuống bàn mình và nói 1 câu : cuối giờ xuống phòng gập riêng tôi . Cuối giờ củng đến tôi xuống phòng gập cô giáo và có cả hiệu trưởng nửa . Tôi không biết có chuyện gì thì (cô giáo tên Kiều , còn thầy hiệu trương tên gì cũng chả biết cứ gọi tạm là HT) mình bước vào chào
V: em chào thầy vào cô ạ
K: chào em mời em ngồi
HT: em biết tại sao em xuống đây không ?
Mình cầm ly tra uống một ngụm hết sạch và rót ly tiếp
V: dạ em không biết ạ
K: em vốn dĩ không được vào lớp của cô
HT: đúng thế vì lớp của cô K là lớp đặc biệt . nhưng em được 1 người là cậu của em nhờ thầy cho em vào lớp cô K . vì thế thầy gọi em xuống để nói cho em biết và mong em sẻ phát triển theo đúng nhửng gì cậu em đã nói về em.
K: à mà nửa từ nay em sẻ chuyển về nhà cô ở và tiện cho việc học của em
Xong ra về cô K đưa mình về nhà dọn đồ . Chắc chủ ý này của cậu với mẹ của mình . về nhà thì nhà đóng cửa bước vào phòng khác thì thấy mảnh giấy.” Con về ở với cô giáo. mẹ bận việc làm ăn hành lý mẹ đã để trong ba lô ”
Mình mang ba lô đi ra . cô nói với mình
K: nhà em to nhĩ
V: có gì đâu cô . nhìn to vậy chứ nhửng kí ức về nó chẳng tốt đẹp gì.
Nói xong mình lên xe về nhà của cô . Nhà của cô thì không bằng nhà của mình rồi . nhưng vừa nhìn nhà cô mình đã thích . mình đi theo cô về phòng của mình và dặn 1 câu ” cho em time 1 tiếng để dọn phòng của mình theo ý thích của em , sau đó tắm ra ăn cơm”. Mình không nói gì và lặng lẻ làm theo . Căn phòng không rộng lắm nhưng cũng ổn . mở ba lô ra thì ôi mẹ ơi . chỉ có vài vật dụng xinh hoạt của mình và 1 mẩu giấy ” đồ của con đã cũ mẹ vứt hết rồi con đi mua đồ khác đê . đưng để người ta nói con mẹ ăn mặc không đàng hoàn ” . Mình đi ra xuống bếp thì một cảnh tượng làm mình muốn ở tù luôn . Cô rất đẹp trong bộ đồ ở nhà màu đỏ . hiện rỏ trên áo thứ gì nhô lên . lúc đó thằng nhỏ mình bắt đầu cứng lên. cô nạt mình
K: làm gì đó . sao còn chưa đi tắm
V: Dạ . cô có thể đi mua giúp em vài bộ đồ được không . mẹ em nói đồ đã cũ nên vứt hết rồi ạ .
K: ưk , được rồi chiều đi mua .đứng đó đợi chút
Cô đ