- Đăng Bởi: Dâm Cô Nương
- Lượt Xem: 3337 Lượt
…
Ga hết sức có thể…vẫn hi vọng sẽ nhận được tin hay cuộc gọi lại nhưng ko hề…
…
“Rồi vợ về đi…”
“Này đi cẩn thận đó…ma đuổi à…”
“Uhm…c sẽ gọi lại sau…”
……
Vừa đi vừa bấm số…một điều chưa bao giờ mình làm vì cứ gọi hay có người gọi đến là mình dừng xe để ghe..xong mới đi tiếp…quy tắc của riêng mình…
…
Gọi trực tiếp về nhà em ko được…
Gọi cho em…ko ai nhấc máy…
…..
…..
Lại kẹt xe…điên thế không biết….
Lên vỉa hè đi vậy….
….
Điện thoại rung…mừng quýnh…
ấn nhận từ trong túi…
“Alo…”
“Đầu dây bên kia…”Đâu đó về chiến không mày…đang đi à sao ồn thế…về nhanh nhé…”
“Xin mày…giờ không phải lúc “
“Ơ cái thằng này thế bao giờ mới là lúc….vừa chúng con lô 2 càng…”
Mình gập máy…
…
Đến nơi đó đúng 7h…
Dựng xe và dõi theo dòng người xuôi ngược….
Tôi không biết tôi đã trễ hẹn với em hay với chính mình…
Mất phương hướng là cảm giác của tôi lúc này…bởi tôi biết ngay trong hiện tại…hay tại thời điểm này em là phương mà tôi luôn hướng về…
“Cũng chả buồn nổ máy…dắt xe và ngĩ miên man…tại sao lại có thể như vậy…hay đây chỉ là những cảm xúc tức thời…ai mới thật sự là người mình yêu thương..
Ko phải anh đến làm thay đổi cuộc sống của em..mà chính em mới là người làm đảo lộn cuộc sống của anh…tiếc rằng giữa chúng ta có một khoảng cách quá xa mà không gì bù đắp nổi…
Chợt nhớ có ai đó đã từng viết rằng….
Gần mặt đấy mà sao xa vời vợi
Muốn đến gặp người mà chẳng dám bước chân
Người vô tình quá hay là ta yếu đuối
Ranh giới mong manh đủ chia cắt con người
Gọi lại lần nữa thử coi…mà thôi người ta đã ko muốn nghe rồi…cố cũng vậy…
Lên xe và đi tiếp…có lẽ em đã về nhà…
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tất cả đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình…như thế tốt hơn chăng, coi như mình có lỗi…hi vọng rồi đây em sẽ vững bước trên đường đời…anh luôn mong may mắn và hạnh phúc sẽ mỉm cười với em…còn anh sẽ trở về với cuộc sống hiện tại, với pc và những người bạn đã tạo lên cuộc đời anh…nhớ thương bây giờ xin trả lại thời gian.
……..
……..
Thói quen mỗi khi có việc gì vui buồn đều dẫn mình đến nơi đó…lang thang trên đường ray…và hướng về phương không định…ngồi nhìn lại mấy ngày qua…rất ngắn…rất ngắn nhưng nó đã để lại cho ta những bài học quý giá về cách nhìn nhận và đánh giá một con người…
Anh đã sai ngay từ đầu khi nhìn nhận em…và có thể đến giờ vẫn sai…nếu chuyến tàu kia cho anh biết nó hướng về phương em, ngay lúc này đây anh chắc chắn mình sẽ là hành khách cuối cùng…
….
Về thôi…tất cả rồi sẽ qua đi…
….
Anh sẽ giữ mãi nụ cười của em cho riêng mình ở chính nơi đây, nơi đã gắn bó với anh suốt chặng đường tìm kiếm một hướng đi cho riêng mình…
….
“Anh gì ơi cho em đi nhờ đoạn được không?”
“Tôi giật mình quay lại…và không tin vào mắt mình…”
Em đứng đó…
“Này có nghe thấy em nói gì ko đấy?”
…
…
“à… uh…anh…”
….tôi ko biết nói gì…và thật sự lần đầu tiên tôi lúng túng khi đứng trước một cô gái…
Em tiến lại gần hơn…gần đến nỗi tôi cảm giác em có thể nghe thấy nhịp đập trái tim mình…
Đứng sát bên tôi em nói nhó “cho em đi nhờ nhé…”
Tôi vẫn đứng như câm lặng…
“à em vừa phát hiện ra một điều …”
“em chưa gặp một thầy giáo nào ngốc như anh…”
…thật sự không thể diễn tả được cảm giác của tôi lúc này…
Em vẫn như không biết điều ấy…vẫn cười…nụ cười trong khoảng lặng bên tôi…
…”Uh anh ngốc thật…và người ngốc này không cho ai đi nhờ hết em nhé…”
“không cho à? Em lấy xe đấy…”
“Sao không chờ anh đến?…”
“Ai nói sẽ chờ anh…”
…
“Uh …biết thế mình không quay lại luôn..”
Tôi vẫn chưa biết phải nói với em điều gì, và ko biết em có hiểu cảm giác của tôi lúc này ko?…”
Em nói “Chị ấy là người đến trước mà…lên em nhường…”
“Này nói nãy giờ có nghe thấy ko vậy…”
“Uh anh nghe rồi…giờ em định đi đâu…”
…”Xem nào cái tội bắt em chờ…”
“Phạt đi lang thang với em đến tối và mời em bữa cuối…thế nhé…nhẹ nhàng rồi đấy..”
“Hix em lang thang chưa chán à…thôi về đi, mai em đi chuyến mấy giờ….”
“Kệ đi đó là chuyện của ngày mai…để em sống hết hôm nay đã ..mai rồi tính…”
“mà sao em ướt hết vậy…ko lạnh à…”
“Lạnh…nghịch nước đó…”
….
….
“Cho chừa…”
“Còn nói được vậy….ai dậy em thế…”
…
“Thôi về đi em…”
“Ko…”
“Vậy về thay quần áo rồi em muốn đi đâu cũng được…”
“Anh về mà thay…”
….
“Lạnh hay không em tự biết…bao năm tháng rồi em chờ mong ngày mình lạnh như hôm nay anh à…”
….
Tôi còn biết nói gì nữa đây…
…
“đây là nơi quan trọng mà em nhất định phải đến đó à…”
“Em đã nói là chờ anh mà…và để chờ anh thì còn nơi nào chắc chắn hơn nơi này…”
“Em thông minh phải không…hơn thầy là cái chắc…” cười…
“em 18 rồi đúng không…’
“gần thôi…’
“uh anh hỏi chỉ để biết mình không nhầm …”
“Nhầm gì…xin ngày sinh nhật không?”
“Ko …khi muốn tự anh sẽ biết…”
….
“Em phải đến anh à..dù không chờ anh em cũng sẽ đến…vì chính nơi này, đã cho em tìm thấy nụ cười…tìm thấy mình và chính nó cũng giúp em nhìn thấy một con đường thênh thang phía trước…nơi em biết em phải bước đi những bước tiếp theo như thế nào…vì nó em ra đi và cũng nhất định vì nó em sẽ quay về…
….
“Đi thôi anh…”
“Hôm nay thấy anh lạ ghê…”
….”Vâng tôi đang điên cái đầu đây…”
“Vì em à….”
…
…
“Sắp vì rồi…”
…..
“Mà máy em đâu…”
…
“Thôi rồi em để trên bờ..lúc xuống nước…”
….
“Lậy hồn…hồn nhớ để đâu không…”
Nói rồi em với tôi cùng quay lại bãi bồi…
…
Chiếc điện thoại vẫn nằm đó…đẫm hơi sương…
…”Nhìn xem, biết bao cuộc gọi không…”
“Xem nào..à có 5 cuộc gọi nhỡ…1 của người không tên và 4 của ngườ