- Đăng Ngày: 17:43 - 09/06/2015
- Đăng Bởi: Dâm Cô Nương
- Lượt Xem: 612 Lượt
Nội Dung:

“Ngồi trong đêm vắng viết thư cho anh… ân tình đôi ta…
Lời em muốn nói với anh , lời cuối khi em rời xa
Lòng sao cứ mãi nghẹn ngào, nhìn trang giấy trắng nhạt nhòa
Dòng thư cứ trôi , trôi theo nước mắt ngườị…
Mình à!
Có lẽ bao lâu rồi… em không gọi một ai đó là “mình”… em không có được cái cảm giác được yêu thương ai đó thật nhiều… được vui với niềm vui của người ấy… được khóc cùng người đó…. được người đó yêu thương vỗ về… Mình à, đêm nay, ngoài trời mưa… và trong lòng từng giọt nước mắt em đang rơi lã chã… Mưa thấm từng thớ thịt, mưa ướt đôi vai gầy… mưa làm ướt sũng chiếc áo sơ mi… Em cũng chẳng buồn để ý!
Đã bao lâu rồi kể từ ngày ta xa nhau, mình nhỉ? Em không còn được thong dong ngồi sau mình trên chiếc xe đạp cà tàng, vi vu ngắm các phố phường. Em không còn được mình mua cho em 1 lọ ô mai loại em yêu thích hay chỉ là 1 bông hồng tặng em khi chẳng nhân dịp gì.. mình nói “thích thì tặng thôi, cần gì phải đúng dịp”.
Đã bao lâu rồi, em với mình không đèo nhau vào tối mùa thu, ngửi thấy mùi hoa sữa nồng nàn 1 góc phố… đã bao lâu ta không cùng ăn 1 món ăn vỉa hè, cùng ngắm những vì sao lấp lánh trên trời… rồi 2 đứa rúc rích cười… đứa nào cũng muốn chọn vì sao sáng nhất… lấp lánh nhất là ngôi sao của mình…
Đã bao lâu rồi mình không đi cùng em dạo phố, cùng kể những câu chuyện thường ngày với giọng cười hóm hỉnh, rồi bất giác, mình xiết tay em thật chặt… mình nhìn mắt em và mình nói ” Mình yêu nhau như thế này mãi, em nhé”… Em gật đầu mỉm cười, ánh mắt long lanh rạng rỡ… Tình yêu đẹp vậy sao mình?
Và cái thời trẻ con bồng bột cũng qua đi, hai đứa cùng trưởng thành hơn. Em đi làm, mình cũng đi làm. 2 đứa vẫn cố gắng dành cho nhau những buổi tối cuối tuần yên bình, có lần cùng ăn món ăn 2 đứa yêu thích, có lần cùng ngắm biển đêm, hoặc có khi bận quá, chỉ kịp đứng ở đầu ngõ nhà em, em ngồi trên xe, mình vòng tay ôm eo em.. tranh thủ hít một chút hương bồ kết trên tóc em ( Từ ngày không còn bên mình nữa, em cũng bỏ luôn thói quen gội đầu bằng lá thơm, bồ kết).. Em còn nhớ em và mình trao nhau bao nụ hôn tưởng chừng như bất tận… Nụ hôn đầu tiên của em dành cho mình sao vụng về đến thế. Mình hôn em nhẹ nhàng, môi mình tách đôi môi dại khờ của em… nút… Mặt em đỏ bừng vì xấu hổ… Mình cười, búng mũi em “Hôn còn không biết hôn thế nhóc”
Mỗi lần mình gọi em là nhóc em lại chun mũi, mặt nhăn và nói
-Xí! Người ta lớn rồi! Cứ gọi em là nhóc hoài! Giận đó
-Với anh! Em mãi chỉ là cô nhóc con thôi nhóc ạ!
Lần đầu tiên của chúng ta… mình chắc hẳn còn nhớ… khi em vỡ òa trong nước mắt:
-Sao giờ mình mới cho em biết? Sao mình giấu em hoài thế? Mình ác vậy
Nước mắt em rơi lã chã, mưa bên ngoài chẳng thể làm dịu mát nỗi đau này. Mình đi xuất khẩu lao động, mọi kế hoạch đã được chuẩn bị từ lâu. Mình chỉ cho em biết, khi còn không đầy 1 tuần nữa, là mình ra sân bay…
-Anh xin lỗi mình! Anh làm thế này để lo cho tương lai hai đứa… Chúng ta không thể mãi thế này được… Anh hứa với mình… chỉ 3 năm thôi… 3 năm nữa anh sẽ lại về… Khi đó kinh tế đã ổn định rồi, anh với mình sẽ là đôi vợ chồng hạnh phúc… Chờ anh được không mình….
Sao mình ác vậy hả mình? 3 năm… tuổi xuân thì con gái… những tháng ngày lầm lũi cô độc, 3 mùa valentine cô đơn… những đêm trường gối đẫm nước mắt… Mình đành lòng rời xa em sao? Xa mình 1 tuần vì công việc, em đã không thể nào chịu nổi. Em đã quen quá rồi với ánh mắt âu yếm, với nụ hôn ngọt ngào mình dành cho em… Cuộc sống của em gắn liền với tiếng cười giòn tan của mình… sao mình nỡ….
Em chẳng nói gì nữa… nước mắt cứ lăn dài… Mình cuống quýt hôn mắt em, hôn môi em như lời tạ tội. Lưỡi mình lách nhẹ môi em. Em chỉ biết hôn đáp trả lại. Tay mình ghì chặt em trong vòng tay ấm nóng. Mình lau nước mắt em, rồi hôn nhẹ vào đôi mắt của em…
-Đừng khóc nữa nhóc! Anh đi rồi sẽ lại về với mình mà!
Tai em không còn nghe được gì nữa, khi mình lại tiếp tục nút lưỡi em… mình hôn em tưởng chừng như không bao giờ dứt ra nổi. 2 trái tim yếu đuối… 2 mảnh tâm hồn… sắp rời xa nhau… dường như khát khao nhau đến điên dại…
-Cho phép anh nhé nhóc!
Mình hỏi ý kiến em khi tay mình dừng lại ở khuy áo con của em. Em im lặng.. Bản tính của người đàn bà là dâng hiến… và nó càng bộc phát mãnh liệt hơn khi người mình yêu chuẩn bị rời xa… Có lẽ… em đã yêu mình quá mất rồi. Em không còn nghĩ đến cái mà người ta hay gọi là trinh tiết, người ta gọi là giữ gìn. Trong khi đã bao lâu yêu nhau, mình luôn dừng lại ở nụ hôn… mình không bao giờ dám đi xa hơn sau khi bị em lừ mắt…
Mình cởi khuy áo em ra… mình run run luồn tay vào trong áo … môi mình vẫn hôn em … Chưa bao giờ em thấy nụ hôn nào ngọt ngào đến thế…
Đâu đó… mùi hoa sữa vẫn thơm thơm dịu ngọt…
(Sally: để chờ đợi mấy mem box truyện ném đá thế nào, ném ghê quá thì chạy luôn, ứ viết tiếp nữa đâu 😆 )
Em đã từng nói : “Cuộc đời em luôn gắn liền với những cơn mưa”… Vui cũng mưa… buồn cũng mưa.. khi sinh ra, trời cũng làm mưa rơi tầm tã… có lẽ em là cô gái đến từ mưa, mình nhỉ…
Ngoài kia, trời vẫn làm mưa rơi rả rích. Mưa như cố xóa tan nỗi buồn của người con gái sắp xa người yêu. Mưa như trút bỏ mọi ngăn cản của đôi tình nhân đang quấn quýt lấy nhau, khát khao yêu thương nồng cháy, người con gái đó là em, đang cháy bỏng với cảm xúc yêu và dâng hiến… người con trai đó là mình… yêu và cháy hết mình với người mình yêu. 2 con tim đập chung một nhịp, 2 cơ thể quấn lại bên nhau… mình đè lên em, vẫn ánh mắt ấy, vẫn đôi môi ấy… hơi thở của mình như nhanh hơn… gấp hơn… mình nhìn em, em nhìn mình… yêu thương vô bờ bến…
-Anh yêu mình nhiều lắm
-Em cũng vậy….
Và chỉ chờ có thế… mình như một chiếc xe không phanh… như một con hổ dũng mãnh… như một kẻ hành khất lâu ngày mới được nhìn thấy một bữa rượu thịt ngon̷